1. Sơ đồ tóm tắt gợi ý
2. Dàn bài chi tiết
a. Mở bài:
– Nêu bật được lý do vì sao mùa hè cuối cùng của tuổi áo trắng lại làm trong lòng mỗi cô cậu học sinh chuyển cấp, hay kết thúc quãng thời gian sinh viên tiếc nuối.
– Mùa hè cuối cùng của thời áo trắng mãi mãi đứng đó, không trở lại sẽ làm cho bản thân mỗi chúng ta đề xúc động.
– Mùa hè năm học lớp 12 khép lại và ẩn chứa và giữ lại bao nhiêu kỉ niệm bao nhiêu buồn vui lẫn lộn.
b. Thân bài:
– Giải thích vì sao gọi là mùa hạ cuối:
+ Trong suốt 12 năm ngồi trên ghế nhà trường mọi cô cậu học sinh như vô tư, hồn nhiên, không phải lo lắng, băn khoăn hay nghĩ ngợi quá nhiều ngoài chuyện học tập. Nhưng sau mùa hè này, các bạn sẽ phải định hướng con đường đi trong tương lai cho mình. Con đường đi đó sẽ được quyết định ở năm 12 này một phần, sự nỗ lực và cố gắng sẽ được đền đáp xứng đáng.
+ Mỗi lần tiếng ve kêu lên râm ran trên những tán hoa phượng nở đỏ rực một góc sân, lũ học trò lại nhao nhao lên vì vui sướng. Có lẽ vui vì được nghỉ hè, được thư giãn, không phải bận rộn với sách vở, với trang viết, với phép tính. Nhưng mùa hè năm học lớp 12 có lẽ là mùa hè chưa bao giờ được mong đợi. Bởi rằng sau mùa hè này, mỗi một thành viên sẽ có một con đường đi riêng, có sự chia ly, có nước mắt, có những lời hẹn áo trắng.
+ Không ai trong chúng ta mong mình phải trải qua mùa hè của năm học lớp 12, bởi rằng đó là mùa hè cuối cùng của thời áo trắng mộng mơ.
– Cảm nhận về mùa hạ cuối:
+ Chúng ta ai rồi cũng sẽ trưởng thành, sẽ phải đối mặt với chia ly, đối mặt với rất nhiều thử thách, đối mặt với không ít chông gai đang chờ phía trước.
+ Vẫn biết rằng khi chia tay nhau, mai này mình còn gặp lại ở một con đường mới, môi trường mới những kỉ niệm còn vương mùi thời gian, vừa mới xảy ra hôm qua sao nỡ bỏ.
+ Ai dù mạnh mẽ nhưng cũng sẽ có lúc yếu lòng. Có không ít cậu con trai đã đứng sau gốc cây phượng thân quen, nhìn lần lượt từng chỗ ngồi từng đến, những đứa bạn từng cốc đầu nhau mỗi giờ ra chơi cũng bật khóc ngon lành. Bởi ai cũng biết rằng mùa hè không trở lại, thời gian không trở lại để chúng ta có thể vô tư như thế này nữa. Chúng ta ai rồi cũng sẽ phải lớn, phải trưởng thành…
– Những kỉ niệm khó quên:
+ Có lẽ những kỉ niệm suốt 3 năm học trên ghế trung học phổ thông sẽ là những điều tươi đẹp nhất trong cuộc đời của mỗi người về sau. Vì đó là bước ngoặt, là những suy nghĩ của một người sắp phải lớn.
+ Lớp học,thầy cô và bạn bè là tất cả những gì mà chúng ta có được, còn lưu giữ cho đến khi không còn học ở đây nữa. Dù buồn, dù nuối tiếc nhưng cuộc đời là vậy. Trân trọng những gì đã qua, để đón nhận những điều chắc sẽ tốt đẹp ở phía trước. Những gì mà bản thân có được khi còn ngồi trên ghế nhà trường phổ thông sẽ là hành trang đáng quý nhất trong cuộc đời về sau.
+ Những lần không học bài cũ bị cô giáo phạt, những lần trốn học đi chơi, những lần nói dối cô vì đến muộn và rất nhiều lần khác nữa… Tất cả, tất cả là một miền ký ức tươi đẹp nhất ở tháng năm tươi đẹp nhất.
c. Kết bài:
– Kết luận lại mùa hè cuối là nơi mình tìm lại những ký ức, ôn lại quá khứ và cũng là lúc bước sang một chặng đường mới.
– Mùa hạ năm 12 đã gần kề, vậy chúng ta sẽ trân trọng những điều đã qua. Để mỗi khi nhớ về mỉm cười hạnh phúc vì những điều đã có với nhau.
3. Bài văn mẫu
Đề bài: Hãy nêu cảm nhận của em về mùa hè cuối cùng của tuổi áo trắng.
Gợi ý làm bài:
3.1. Bài văn mẫu số 1
Cuộc sống luôn luôn có những khoảnh khắc trôi đi không trở lại, có những điều dù níu giữ lại cũng chỉ ở trong tim. Và dường như những khoảnh khắc, những mùa hè xa rồi còn gặp lại nhau khi năm học mới đến. Và có thể thấy có một mùa hè, mùa hè dường như cuối cùng của thời áo trắng mãi mãi đứng đó, không trở lại. Mùa hè năm học lớp 12 khép lại. Và dường như mỗi đứa mỗi nơi, mỗi người lại một con đường đi mới, nhiều khó khăn và thử thách hơn cho bản thân. Có thể nói rằng chính những mùa hè đó còn neo giữ lại bao nhiêu kỉ niệm bao nhiêu buồn vui lẫn lộn. Trong mùa hạ cuối hay người ta vẫn thường nói mùa hạ chia li và mùa hạ hội ngộ ở những chặng đường mới hơn.
Chắc hẳn rằng ta như đã thấy được tâm trạng của cô cậu học trò nào học lớp 12 cũng sẽ bồi hồi, cũng chắc chắn sẽ xúc động khi nghĩ đến mùa hè năm nay. Và đây chính là giai đoạn nước rút để chuẩn bị cho hai kì thi căng thẳng là tốt nghiệp và đại học. Dường như mùa hạ như vẫn cứ trôi qua vì thời gian là tuyến tính, và còn đó những tiếng cười, tiếng nói vẫn còn văng vẳng đâu đây nhưng cảm xúc trong mỗi người dừng như đang nghẹn lại.
Trong cái nắng hè gay gắt, những tiếng ve kêu râm ran làm náo động của khoảng sân trường, tiếng xôn xao của những học sinh làm cho tâm hồn tôi vô cùng xao động. Tôi nhìn ngắm bầu trời trong xanh, những cây phượng già nua khoe sắc đỏ rực. Tôi chợt nhớ tới bài hát “Phượng Hồng” có những câu hát như thế này
“Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng.
Em chở mùa hè của tôi đi đâu.
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám.
Tuổi chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu”
Trong giây phút chia xa, của mùa hè cuối cùng của thời học sinh áo trắng, thời ngây thơ. Tôi chợt nhớ tới mùa hè đầu tiên khi mình bước chân vào ngôi trường trung học phổ thông này. Một thuở ngây ngô, khi nhập trường nhìn đâu cũng thấy lạ lẫm, những khuôn mặt mới toanh, nhìn nhau mỉm cười rụt rè hỏi tên nhau.
Có ai đó đã từng nói “Nhất quỷ nhì ma, thứ ba học trò” Tôi chợt nhớ những trò chơi nghịch ngợm chọc phá nhau, những câu chuyện cười xôn xao như một phần ký ức của tuổi học trò tươi đẹp.
Mỗi lần tiếng ve kêu lên râm ran trên những tán hoa phượng nở đỏ rực một góc sân, lũ học trò lại nhao nhao lên vì vui sướng. Có lẽ vui vì được nghỉ hè, được thư giãn, không phải bận rộn với sách vở, với trang viết, với phép tính. Nhưng mùa hè năm học lớp 12 có lẽ là mùa hè chưa bao giờ được mong đợi. Bởi rằng sau mùa hè này, mỗi một thành viên sẽ có một con đường đi riêng, có sự chia ly, có nước mắt, có những lời hẹn áo trắng.
Mùa hè đang đến gần thì thời gian cho hai kỳ thi cũng không còn xa nữa. Lo âu, hồi hộp hiện hữu trên từng gương mặt. Không ai mong mình phải trải qua mùa hè của năm học lớp 12, bởi rằng đó là mùa hè cuối cùng của thời áo trắng mộng mơ.
Rồi mai đây, trên con đường đời tương lai nhiều sóng gió, nhớ tới những kỷ niệm của tuổi học trò tôi sẽ có thêm sức mạnh để vươn lên sống xứng đáng với tuổi trẻ.
Tôi lướt nhìn sân trường những sắc phượng đỏ rực, những dãy ghế đá nơi hôm nào chúng tôi thường ngồi ôn bài, trò chuyện cùng nhau, tất cả giờ đây như một ký ức trong tuổi học trò không thể nào quên.
3.2. Bài văn mẫu số 2
“Nếu có ước muốn trong cuộc đời này, hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại…”
Những ca từ và giai điệu thân thương ấy đã được ngân vang đầy tha thiết, xúc động bởi nhiều thế hệ anh chị học trò cuối cấp trong những lần bế giảng năm học mà tôi từng được tham dự. Mới chỉ ngày hôm qua thôi, chúng tôi dường như còn thờ ơ với những giọt nước mắt chia tay bạn bè, thầy cô và mái trường của họ, mà trong lòng chỉ háo hức mong chờ kỳ nghỉ hè sắp tới để được vui chơi thật thoả thích khi một năm học đã đi qua. Bất giác, tôi choàng tỉnh sau những cơn mụ mị của tâm trí khi kỳ thi học kỳ cuối cùng trong cuộc đời học sinh của mình đã kết thúc. Trước mắt tôi không chỉ là hai bước ngoặt lớn sắp phải đối mặt sau 12 năm đèn sách, mà còn là nỗi buồn ấp ủ trong một niềm tiếc nuối vô hạn khi những ngày cuối cùng của thời học sinh đang vụt trôi qua, vô phương níu kéo. Ngày mai, chúng tôi phải rời xa trường lớp thân yêu thật rồi! Rồi ta sẽ đi đâu trong cõi miền sâu thẳm của tâm hồn để có thể quên đi khoảng trống đầy ắp sự hụt hẫng ấy?
Tôi còn nhớ hồi ấy, năm học đầu tiên dưới mái trường THCS, cô trò tôi đã trồng một cây phượng bên hiên đầu lớp học. Cô bảo:”Cái cây này sẽ lớn lên theo thời gian, theo bốn mùa và theo năm tháng… Nó sẽ giữ cho các em một khoảng trời riêng êm đềm và trong trẻo. Các em hãy chăm sóc thật chu đáo nhé!”.
Thế rồi ngày tháng trôi qua, cây phượng lớn dần lên trong sự chăm sóc tận tình của lũ trò nhỏ chúng tôi. Chẳng biết tự bao giờ, trong trái tim thơ ngây và non nớt của tôi đã có một tình yêu dành cho nó. Lúc buồn, khi vui, tôi lại tìm đến nó như một người bạn tri kỷ tri âm, để giãi bày, thổ lộ. Từng chiếc lá xanh non lao xao trong gió nhẹ như vỗ về an ủi, lắng nghe, chia sẻ bầu tâm sự cùng tôi…
Mùa hạ đầu tiên, cây phượng xơ xác và tiều tụy hẳn đi. Có lẽ nó chưa đủ để chống lại với cái nắng hè đổ lửa gay gắt như thiêu như đốt. Tôi chỉ muốn ứa nước mắt trước những vòm lá lưa thưa, úa vàng…
Mùa hạ thứ hai, cây phượng có vẻ khá hơn… Nó bắt đầu xòe ra nhiều tán rộng, vươn lên để đón lấy ánh dương bừng sáng. Và cho đến mùa hạ thứ ba thì nó đã xanh um lên, rợp cả một góc trời nho nhỏ. Khi đó chúng tôi đã là những cô cậu học trò lớp Tám, lớn hơn so với những năm trước rất nhiều. Tôi thường hay tha thẩn một mình dưới vòm lá xanh kia để thả hồn, kiếm tìm một vài ý thơ hay những dòng cảm xúc chợt đến rồi chợt đi của tuổi…
Phải chăng mình già rồi, hay là đầu óc lắm lo toan mà cứ suy nghĩ như một bà cụ non. Hai năm trước chúng tôi còn ngồi bên nhau tranh luận, suy đoán xem mai này mình làm gì, xòe tay ra xem chỉ tay và đoán vận mệnh tương lai cho nhau, còn giờ này chúng tôi lại như lẩn tránh điều đó. Những giận hờn, ghen ghét ngày xưa giờ ngầm xí xóa cho nhau, bỏ qua để còn làm người lớn nữa chứ, chả lẽ ra trường rồi còn giận nhau hoài?
Những tháng ngày vất vả học hành rồi cũng qua đi, những nỗ lực rồi cũng sẽ được đền đáp. Nhưng bạn hiền ơi, ai cất giữ giùm tôi những kỷ niệm thân thương của một thời tuổi trẻ đầy những ước mơ và khát khao này? Mai xa rồi ai thành đạt, giàu sang, ai bần hàn khổ sở, nếu gặp lại nhau liệu còn có vui vẻ, vô tư như hôm qua?
Dù bạn đi đâu, bạn có làm gì, trong tim tôi vẫn luôn lưu giữ hình ảnh bạn với những gì tinh khôi, đẹp đẽ nhất về những ngày chúng ta ở bên nhau. Nguyện chúc bạn thành công trên con đường bạn chọn phía trước. Và mong bạn cũng luôn nhớ về bốn năm chúng ta sống với nhau bên giảng đường ấm áp, nhiều kỷ niệm này nhé, bạn yêu!
—–LOP12.COM—–